Thuở ấy, ở một ngôi làng nọ có một bà lão chỉ sống cô độc một mình không con cháu trong một ngôi nhà nhỏ. Vì tuổi già sức yếu nên bà không thể ra đồng để đi cấy cày lại chẳng có con cháu bên cạnh chăm sóc đỡ đàn nên cuộc sống của bả rất nghèo khổ và vất vả. Bà chỉ có duy nhất một bộ quần áo màu đen đã sờn cũ bay màu, hai bên vai có thêm vài mảnh vải chấp vá những chỗ rách. Người dân trong làng ai cũng thương cảm khi nhìn thấy cái thân hình còm cõi, cái lừng đã còng đi vì thời gian, dáng đi chậm chạp, khuôn mặt khắc khổ của bà. Tuy vậy, hàng ngày, bà vẫn phải đi ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm sống. Thấy bà cụ đã quá già yếu, bà con trong làng cũng thỉnh thoảng sang thăm nom phụ giúp bà làm vài việc nhưng ai cũng có công việc riêng không thể lúc nào cũng chăm sóc cho bà được. Vì thế mà bà thường chỉ sống lầm lũi một thân một mình.
Bà cụ bắt được con ốc xinh đẹp, không nỡ đem bán nên đã đem ốc về nhà thả vào chum nước.
Một hôm nọ, trong lúc đang bắt tép mò cua ngoài đồng, bà tình cờ bắt được một con ốc rất xinh đẹp. Vỏ ốc phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Thấy con ốc xinh đẹp, bà không nỡ đem bán đi nên đã đem ốc về nhà và thả vào trong cái chum nước ngoài sân nhà. Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày bà đi làm về đều nhìn thấy những chuyện lạ lẫm xảy ra, dường như đã có một người giấu mặt nào đó đã giúp bà lau chùi nhà cửa sạch sẽ, tươm tất, dọn dẹp mọi thứ rất gọn gàng, vườn tược được vun xới, lợn gà được ăn uống no say. Điều đặc biệt nhất là lại có cả một mâm cơm với đồ ăn ngon được sắp sẵn trên bàn. Lúc đầu, bà chỉ nghĩ rằng là hàng xóm thương thân bà già cả, côi cút nên sang giúp đỡ cho bà. Nhưng khi hỏi thăm hết mọi người thì không ai nhận, bà quyết định tìm cho ra người giấu mặt đã lén giúp bà.
Hình ảnh Nàng tiên ốc đang giúp đỡ bà cụ làm việc nhà
Vào buổi sáng ngày hôm ấy, bà vẫn thức dậy và giả vờ đi làm như mọi ngày. Nhưng thực ra khi đi được nửa đường thì bà bèn quay lưng đi về nhà và tìm một nơi kín đáo để rình xem. Cứ chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng bà cũng đã nhìn thấy một người con gái tuổi mới độ chừng mười tám đôi mươi, đẹp như tiên sa giáng trần chui ra từ trong chum nước. Nàng ấy có một khuôn mặt tròn trịa trông rất phúc hậu như vầng trăng ròn, đôi mắt thì đen láy và sáng long lanh, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh màu hồng chúm chím rất xinh đẹp. Vẻ đẹp của nàng càng thêm rực rỡ khi trên người nàng khoác thêm một chiếc áo màu xanh đẹp đẽ và mềm mại. Từ chum nước bước ra, nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm cây chổi đi quét dọn, cầm giẻ lau chùi nhà cửa, quét lá rụng ở sân vườn và lấy thức ăn cho gà lợn ăn,…Đứng trong góc, chứng kiến từ đầu đến cuối, bà lão chỉ hết sức ngạc nhiên không tin vào mắt mình.
Suy nghĩ lại từ ngày đem vỏ ốc xinh đẹp kia về thả ở chum nước, mọi chuyện kì lạ bắt đầu thì bà đoán chắc nàng tiên này chắc chắn chui ra từ vỏ ốc kia. Hồi lâu sau, bà lặng lẽ tiến từng bước lại gần chum nước, thò tay vào cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ tan tành ra thành từng mảnh. Bà làm vậy bởi vì bà không muốn cô gái xinh đẹp kia biến mất vào trong vỏ ốc, bà chỉ muốn cô gái có thể ở lại sống với mình nên đã làm như vậy.
Nghe tiếng động ở ngoài sân, cô gái gác lại chuyện dọn dẹp vội chạy đến bên chum nước để ẩn mình vào trong vỏ ốc, nhưng mọi chuyện đã quá muộn, bà lão đã đập nát vỏ ốc của cô. Trước khi cô gái hết ngạc nhiên, bà cũ đã cố gắng dùng mọi lời nói để thuyết phục cô ở lại với mình. Cô gái đã không phụ lòng của bà và đồng ý ở lại với bà trong căn nhà nhỏ này. Kể từ đó về sau, bà lão đã sống một cuộc sống thật hạnh phúc với cô con gái xinh đẹp và ngoan ngoãn của mình. Đúng là ông trời thương người. Bà lão đã ăn ở hiền lành đức độ nên đã nhận được hạnh phúc mà bà xứng đáng có được.